buổi học cuối
lớp học sáng nay
buồn không muốn nói
tập lưu bút chuyền tay nhau viết vội
nên nét mực bồi hồi
những nụ cười ngây thơ
nắng và gió Lào không xoá mờ đi được
đằng sau những bất an phía trước
là những tấm lòng
ấm áp chở che.
một mình ta đứng đây
đồi cao cây níu gió
đường bâng khuâng bước nhỏ
các em về
có nhớ?
ta ở lại sân trường
bằng rộn rã chân em…
Hùng Vĩnh Phước
đông hà, 1980