Nhận Định về HVP

Diên Nghị
Suy Nghĩ Gần Xa Khi Đọc “Ai Cũng Có Một Câu Kiều Để Nhớ”của Hùng Vĩnh Phước

AI CŨNG CÓ MỘT CÂU KIỀU ĐỂ NHỚ 

Những lúc buồn ngồi đọc lại truyện Kiều
Mới cảm được nỗi đau người đi trước
Cuộc sống từ lâu vốn nhiều mất mát
Và kiếp người là những chặng cô đơn
 
Khi giận lòng chẳng hiểu được nhân gian
Mở Kiều đọc để thấy mình trong đó
Thấy nhẹ nhõm trước trăm nghìn tâm sự
Có người cảm thông đã nói hộ mình
 
Nhớ lần đầu gặp gỡ một bóng hình
Chia tay rồi sao còn vương vấn mãi                                                                  
Ngày xưa Kiều đã có lần tự hỏi
Duyên trăm năm biết ai hẹn ai chờ (a)
 
Nhìn cuộc đổi đời* giống một giấc mơ
Trăm cảnh ngộ với trăm nghìn oan nghiệt
Giành giật bon chen… làm sao nói hết
Rặt một loài “giá áo túi cơm” thôi (b)
 
Gian nan qua bao “sóng vỗ bèo trôi”
Khóc vận nước trầm luân trong khổ ải
Đêm nằm ngủ giật mình thương Từ Hải
Thấy lơ lơ láo láo phận dân tù (c)
 
Từ lúc đành bỏ hết để xa quê
Là lúc biết lòng sẽ nhiều nhức nhối
Câu Kiều xưa vẫn còn âm vang mãi
Khóc Tố Như và cũng để khóc mình
 
“Sống đoạ thác đày” trong cuộc tử sinh (d)
Ai cũng có một câu Kiều để nhớ
Ngày đứng nhìn đám cô hồn lớ ngớ
Để đêm về mong mơ thấy Nguyễn Du.
 
Hùng Vĩnh Phước
February 12, 2020

____

Từ các câu Kiều của Nguyễn Du:
 
a. Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?
 
b. Những loài giá áo túi cơm thiếu gì
 
c. Bó thân về với triều đình
Hàng thần lơ láo phận mình ra đâu!
 
d. Làm cho sống đọa thác đày
Đoạn trường cho hết kiếp này mới thôi!

 *30/4/1975

---------------------- 

Khi viết Truyện Kiều từ cảm hứng đọc Thanh Tâm Tài Nhân tác phẩm Trung Hoa, Tố Như đã cạn dòng nước mắt, thương xót phận hồng nhan giữa thời đại nhiễu nhương dâu bể! Nhà thơ lãng mạn, trữ tình hoàn thành Truyện Kiều thời bấy giờ bằng bản chữ Nôm đầu tiên, san tỏa tiếng vang sâu rộng từ giới sĩ phu, trí thức đến dân dã; giới sau tuy không đọc được chữ Nôm vẫn thuộc lòng ít nhiều câu thơ truyện Kiều, để phổ biến, truyền khầu trong làng mạc, xóm thôn.

Tố Như cũng đã lắm khi băn khoăn tự vấn:

            Bất tri tam bách dư niên hậu
            Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như!

Chẳng biết ba trăm năm sau, có ai khóc nhớ nhà thơ khi đọc truyện Kiều?

300 năm  chưa đến, đúng 200 năm sau, đất nước dân tộc Việt Nam trải qua thịnh suy thử thách, Truyện Kiều vẫn sống động, được tôn vinh, vẫn là tác phẩm văn học giá trị được nghiên cứu, tìm học, thảo luận, phê bình, đối thoại dưới nhiều quan điểm xã hội, tâm lý, nghệ thuật, đạo đức và sinh mệnh con người… tạo bằng nhiều tác phẩm lưu giữ trong văn học sử, biến Truyện Kiều thành một bộ môn mới--Kiều học.

Cũng đúng vào 200 năm ngày sinh của Tố Như (1765 – 1965), Hội Đồng Hòa Bình Thế Giới đã vinh danh thi hào Nguyễn Du là danh nhân văn hóa thế giới.

Tác phẩm Truyện Kiều được in ấn văn bản chữ Nôm, quốc ngữ, còn chuyển dịch ra Anh, Pháp ngữ và nhiều ngôn ngữ khác khắp thế giới. Truyện Kiếu được Cơ Quan Văn Hoá, Khoa Học và Giáo Dục Liên Hiệp Quốc (UNESCO) tài trợ xuất bản với tính cách  là tác phẩm tiêu biểu văn học Việt Nam.

Ngày nay, khu lưu niệm tượng đài Nguyễn Du, mang quốc phục truyền thống, sừng sững cao diệu, thanh nhã vươn bật vòm trời quê hương Tiên Điền, Hà Tĩnh, vùng mệ địa cỗi cằn, đồng chua nước mặn, mà khí thiêng sông núi Lam Giang - Hồng Lĩnh đã tác tạo nên bậc tài hoa xuất chúng, rạng danh văn học sử nước nhà.

Truyện Kiều đã len sâu vào tâm thức quần chúng, đủ thành phần xã hội trong chừng mực nhất định, sức khơi gợi tái hiện sôi nổi, thông qua nhiều hình thái thông dụng như vịnh Kiều, đố Kiều, lẩy Kiều, diễn xuất kịch về Kiều v.v… Ngay cả vua Tự Đức, vị vua hay chữ của triều Nguyễn, cũng đã bộc lộ đam mê trong hai điều mê (mê ngựa Hậu Bổ, mê nôm Thúy Kiều).

3254 câu lục bát Truyện Kiều mở rộng tầm nhìn người đọc đương thời cho đến tận hôm nay. Bức tranh phong phú sắc màu, tô vẽ cảnh và tình phức hợp, cho người đọc một thứ cảm giác tế vi thấm thía dàn dựng qua vật giới và thẩm thấu sâu tâm giới.

Thế nên, “ai cũng có một câu Kiều để nhớ” là hiện thực Hùng Vĩnh Phước, thế hệ thơ kế tiếp tại hải ngoại, một lần nữa, cảm hứng truyện Kiều, trở về với cuộc sống và kiếp người, trải nghiệm chung qua tâm thức bản thân:

            Những lúc buồn ngồi đọc lại Truyện Kiều
            Mới cảm được nỗi đau người đi trước
            Cuộc sống từ lâu vốn nhiều mất mát
            Và kiếp người là những chặng cô đơn

Lúc buồn đọc lại Truyện Kiều để thấm thía, lắng đọng, hòa nhập nỗi đau nhân thế, nỗi đau “hồng nhan đa truân”.

Chân tướng của con người đồng nghĩa đau khổ. Nỗi khổ triền miên ám ảnh con người, vây bọc con người, cả khi con người đang chớm mầm ước vọng chính đáng.

Đức Phật dạy cuộc đời vốn là bể khổ. Phương chi khi vừa lọt lòng mẹ, hài nhi cất tiếng khóc chào đời, báo hiệu bể khổ mênh mông phía trước (Đã mang tiếng khóc ban đầu mà ra – Cung Oán).

Tiếng khóc, giọt nước mắt góp vào bể khổ kiếp người!

Con người dần lớn dậy theo dòng thời gian, chạm mặt cuộc đời càng nhận rõ hình thức khổ nạn, có lúc toan chạy trốn khỏi ràng buộc hiện thể, nhưng càng toan bỏ chạy, càng bị kéo lùi từ bàn tay cưỡng chế áp đặt ma quái, vô hình!

Qua đó con người thường buồn bã, xa xót, than vãn rên xiết, kêu la, oán trách bông lông cũng chỉ là phong cách thông thường, giảm nhẹ cảm giác uất nghẹn để tiếp tục làm người mang trạng thái hoài nghi, bất an, phức tạp giữa nơi chốn tạm bợ cõi người ta (Trăm năm trong cõi người ta - Kiều).

Danh nhân Nguyễn Công Trứ hào sảng “chí nam nhi” tỉnh táo với nhân sinh quan lạc quan, yêu đời đã dấn thân bằng tư tưởng “phải có danh gì với núi sông”, lãng mạn phóng túng với bầu đoàn thệ thiếp, ấm lạnh đề huề. Giấc mơ cuộc đời hiển hiện như ý nguyện, song tiếc thay, cuối đoạn trường đời, đã chịu nhìn nhận qua tiếng thở dài đắng cay, chua chát: “Kiếp sau xin chớ làm người/Làm cây thông đứng giữa trời mà reo.”

Triết lý sống đồng hành có không, được mất, Hùng Vĩnh Phước thu nhận rõ hơn, mất mát nhiều hơn, và kiếp người dài được bao lăm giữa đoạn trường cô đơn, cô độc. Nghịch cảnh, nghịch lý nhân gian biến hiện, chìm nổi từng ngày từng lúc. Con người không còn lạ lẫm lẽ vô thường mà vẫn tư lự thái độ sống, đứng giữa ranh giới kẻ bàng quang, giận mình không hiểu được chính mình.

Truyện Kiều đã khai mở, trình bày, diễn tả gắn liền thời đại, xã hội, con người cả hồn lẫn xác, đầy ắp ý nghĩa nhân sinh, giúp tìm kiếm và gặp gỡ mình trong chừng mực.

            Khi giận lòng chẳng hiểu được nhân gian
            Mở Kiều đọc để thấy mình trong đó

Gặp, thấy chính mình, đã thỏa ước phần nào, tựa hồ được uống liều thuốc giảm đau đúng lúc, khoan khoái, nhẹ nhõm, dung thông.

            Thấy nhẹ nhõm trước trăm nghìn tâm sự
            Có người cảm thông đã nói hộ mình

Ví như tình yêu. Mối tình đầu của Kiều-Kim Trọng, trai tài gái sắc, ngỡ duyên khởi đúng thời, trên hành trình gắn bó. Dưới trăng khuya, lời thề thốt được khắc ghi “vầng trăng vằng vặc giữa trời/đinh ninh hai miệng một lời song song” (Kiều). Thế mà, chỉ một mảy bụi hồng trần rủi ro, do kẻ bán tơ xuất xướng đến chính quyền liên quan gia đình Vương viên ngoại, cuối cùng Kiều phải hy sinh cứu cha vì hiếu mà đành phụ tình chung! Giữa đời sống, chuyện khổ đau tình yêu nam nữ chẳng bao giờ thiếu. Nói đến tình đồng nghĩa với oan nghiệt (Tu là cõi phúc, tình là dây oan - Kiều). Biết bao nhiêu cặp tình nhân thời nay tan vỡ, lỡ làng qua hoàn cảnh riêng biệt; những cuộc tình sớm kết sớm tàn, hằn sâu nỗi khổ cho cả hai bên đều chịu đựng.

Kiều trải qua những ưu tư, hoài nghi và tự hỏi. Duyên từ đâu đến? Duyện-tình, hai mặt một niệm đồ. Duyên khởi, duyên chưa hòa thì tình cũng mong manh, như làn gió mảng mây…

            Ngày xưa Kiều đã có lần tự hỏi
            Duyên trăm năm biết ai hẹn ai chờ

Ngẫm nghĩ cho cùng, con người đang buộc chặt vào vòng cộng nghiệp, cùng khổ đau mà chưa nhận rõ. Luận về duyên, sách xưa ghi “Hữu duyện thiên lý năng tương ngộ/Vô duyên đối diện bất tương phùng.”

Cái duyên không thể kiếm tìm, trao đổi, mời gọi. Tự đến, tự hòa và tự chấp vào một bản thể người, như một cơ hội, một tình cờ, một phúc đức trong cuộc sống. Cứ đợi, cứ chờ… duyên vẫn không hiện hình đoái tưởng. Khởi tùy duyên là thế!

Kiều đang sống dưới một chế độ phong kiến. Gia Tĩnh triều Minh, thời kỳ mà Tố Như mô tả là “bốn phương phẳng lặng hai kinh vững vàng”, thời tạm cho là thanh bình, xã hội an ổn. Gia đình gặp họa không ngờ, do tên bán tơ vu cáo. Tác nhân gây tội ác hại người vào những thời khắc rối ren giữa xã hội, khi tâm lý quần chúng hy vọng vào công lý cửa quyền soi sáng sự việc. Kẻ yếu thế trông đợi lẽ phải, sự thật thì sai nha tương kế tựu kế đã trắng trợn đòi hỏi “có ba trăm lạng việc này mới xong” (Kiều). Bản chất tham tiền cố hữu đã bộc lộ, cùng lúc vơ vét của cải, lục soát tư gia (Đồ tế nhuyễn của riêng tây/Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham - Kiều).

Giá trị đồng tiền, lòng tham con người muôn đời vẫn nguyên tính. Vì đồng tiền, người hại người, như triết gia hiện đại Jean P. Sartre đã ví: “Người là địa ngục của người.”

Nỗi khốn đọa liên quan thân phận người, hoặc nặng nhẹ tựa hồ nhu cầu đời sống trước đổi thay của không gian, thời gian và khi phải đối chiếu với cuộc đổi đời trên quê hương miền Nam, ngày 30 tháng 4 năm 1975.

Chế độ tự do miền Nam suy sụp, thất trận trước sức thôn tính của đảng Cộng Sản miền Bắc—nhanh nhẹn, rõ ràng như một giấc mơ. “Giấc Nam Kha khéo bất bình/Bừng con mắt dậy thấy mình tay không” (Cung Oán). Chỉ qua đêm, sáng ngày 1 tháng 5, mình không còn là mình nữa!

Cuộc đổi đời toàn diện, trăm nghìn cảnh ngộ lão đão, cuồng quay.

            Nhìn cuộc đổi đời giống một giấc mơ
            Trăm cảnh ngộ với trăm nghìn oan nghiệt

Nhà nhà hoang hóa, người người tháo chạy, tìm đường thoát vòng vây Cộng sản. Thành phần quân, cán, chính miền Nam lần lượt vào trại tù. Quần chúng còn lại hoang mang, hãi sợ, làm con tin chế độ mới.

Con người hứng chịu trăm nghìn khốn khổ đổi đời, chới với, bấp bênh giữa quê hương, ngày hôm qua còn là thiên đường, hạnh lạc, giờ này thành địa ngục trần gian!

Kẻ gọi là thắng cuộc, ngây ngô, trơ trẽn, không hiểu vì sao lại thắng. Kẻ bại đắng cay, sững sờ, không biết lý do!

Bi, haì kịch thắng bại từ đó diễn trình giữa sân khấu miền Nam khá trung thực, biểu hiện man rợ, tham lam, tàn độc của cái gọi là “đỉnh cao trí tuệ xã hội chủ nghĩa”!

            Giành giật bon chen làm sao nói hết

            Rặt một loài “giá áo túi cơm” thôi.

Người chấp nhận hiểm nguy đi tìm lẽ sống, sau thử thách gian nan giữa dặm trường sóng gió, may mắn đến được nơi mơ ước, thoát vòng vây thù nghịch, cũng chỉ vừa qua được một đoạn khổ trước mặt. Khổ vẫn bám víu con người. Đất tạm dung, hít thở không khí tự do, hưng phấn niềm tin, thân xác tỵ nạn vẫn đằng đẵng phấn đấu để được tồn tại thường tình. Áo cơm, nơi ở, phương tiện, việc làm cùng muôn vàn ràng buộc hội nhập vào xã hội mới cũng ngổn ngang, phức tạp, lao đao!

Ký ức thoáng buồn tràn lấn, gợi dậy tình yêu cố quận, quê nhà, con người ở lại lênh đênh giữa bể trầm luân.

            Gian nan qua bao “sóng vỗ bèo trôi”
            Khóc vận nước trầm luân trong khổ ải

Bóng dáng anh hùng gãy súng Tháng Tư, bao thế hệ trẻ miền Nam đứng lên, ngã xuống, góp máu xương bảo vệ từng tấc đất núi sông, phải cam chịu thân tù đày, bại trận, thất thểu, đói khát, đọa đày trong bao nhiêu trại giam mọc lên khắp ba miền Nam Trung Bắc.

            Đêm nằm ngủ giật mình thương Từ Hải
            Thấy lơ lơ láo láo phận dân tù

Dời quê hương từ đó đã 45 năm. Bỏ lại hết đằng sau, chạy khỏi với hai bàn tay trắng.

Thân phận người thấm thía đời người! Đã trải qua xây dựng nên đời, để chỉ qua đêm tan nhà nát đất. Dở sống, dở chết dưới chế độ độc đảng, độc tài, người lìa nơi chốn cũ ra đi, nhức nhối xót xa trên hành trình “khổ đế,” người ở lại nghiệt ngã, khổ nạn lưu đày ngay giữa quê hương.

Kiều thuở xưa hồng nhan đa truân, qua mười lăm năm lưu lạc, nổi trôi, cuối cùng đoàn viên, hoà hợp hiếu tình sở nguyện.

Dòng thời gian cứ lướt thướt chảy trôi, truyện Kiều càng âm vang, lan tỏa rộng, thấm đậm nước mắt con người. Khóc cho nỗi khổ hằng cửu, đồng thời cũng dành cho ngòi bút, nguồn lực sâu đầy của Nguyễn Du, nội hàm chủ yếu tình yêu muôn thuở, con người, quê hương, tình tự dân tộc.

            Câu Kiều xưa vẫn còn âm vang mãi
            Khóc Tố Như và cũng để khóc mình

Không thiếu những câu, những đoạn trong truyện Kiều đủ chuyên chở ý nghĩa, biểu hiện, phóng chiếu, ẩn dụ, phúng dụ, hoán dụ, cảnh tình hòa nhập, đan quyện, khơi gợi cảm giác yêu thương, giận ghét nơi người đọc . Tâm giới, vật giới trong truyện khá mới mẽ, sắc diện sinh động, làm tăng triển cảm hứng, qua đó, người đọc thuộc lòng từng câu, từng đoạn truyện Kiều trở thành phổ biến.

“Ai cũng có một câu Kiều để nhớ.” Nhận định này không chủ quan, thô thiển. Hùng Vĩnh Phước thu nạp, trải nghiệm truyện Kiều dưới góc độ cảm hứng văn học, suy nghiệm, phân giải, ảnh hưởng lâu dài đến tương lai.

Từng gánh chịu thử thách trong cuộc bể dâu lịch sử, vừa là chứng nhân, vừa là nạn nhân giữa ranh giới mất còn, đã bao lần nương tựa vào những câu Kiều đoạn Kiều, tìm an ủi, sẻ chia, thông cảm, cả hy vọng trước những bế tắc, trớ trêu.

            “Sống đọa, thác đày” trong cuộc tử sinh
            Ai cũng có một câu Kiều để nhớ

Từ lâu lắm, câu Kiều đã ở lại trong vùng cảm thụ của người đọc đủ thành phần, giai cấp xã hội, theo dòng suy thịnh của những triều đai trên quê hương. Nay, hơn 200 năm sau, những câu Kiều vẫn sáng lòe tươi mát của thời đại mới. Những câu Kiều đã được nhắc đến, ví von bằng thanh âm ngoại xứ.

Tổng thống thứ 42 Hoa Kỳ, Bill Clinton, năm 2008, đã đến thăm đất nước Việt Nam. Ông Clinton bãi bỏ cấm vận, quan hệ bình thường với Việt Nam. Trang sử mới được bắt đầu giữa hai quốc gia “cựu thù” trong cuộc chiến ý thức hệ Nam Bắc trước 1975.

Như một hiện tượng sáng trong, dân chúng thủ đô Hà Nội được tin ông Clinton đến, đã ào ạt ra đường chờ đợi đón tiếp suốt các lộ trình ông sẽ đi qua từ lúc 2 giờ sáng. Sau cuộc đón tiếp trọng thể dành cho vị nguyên thủ Hoa Kỳ, ông Clinton đã nói chuyện với hàng ngàn nam nữ sinh viên thủ đô tại nhà hát lớn. Ông dẫn hai câu Kiều: “Rằng trăm năm cũng từ đây/Của tin gọi một chút này làm ghi.”

Rõ ràng, câu trích dẫn đã phản ảnh đúng thời điểm, hoàn cảnh và tâm lý thời sự. Ông gởi thông điệp cho  tuổi trẻ Việt Nam niềm tin cậy đáng tin và đáng ghi nhớ.

Hơn thập kỷ sau, năm 2014, tổng thống thứ 44 Hoa Kỳ, Barrack Obama, cũng đã tiếp lãnh đạo Việt Nam đến thăm Tòa Bạch Ốc. Trong trao đổi chuyện trò. Ông Obama cũng đã mượn hai câu trong truyện Kiều “Trời còn để có hôm nay/Tan sương đầu ngõ, vén mây giữa trời” gợi ý khéo léo, duyên dáng với phía đối diện về những tương quan hợp tác và tình hình thuận thảo trước mắt.

Những câu Kiều đã sống tràn đầy, không chỉ trong dân gian đất mẹ, câu Kiều ngày nay và mai sau sẽ đồng vọng dài lâu. Câu Kiều được nhắc lại tại thủ đô Hà Nội, tại Hoa Thịnh Đốn. Những câu lục bát tuyệt vời của Nguyễn Du đã được dịp thăng hoa, thay vì những giọt lệ mà thuở sinh tiền Tố Như Nguyễn Du băn khoăn tự vấn! 

Diên Nghị

30 Tháng Tư, 2020


Hoàng Yên Lynh

Cảm Nhận Bài Thơ "Gởi Thơ Chút Tình" của Hùng Vĩnh Phước

Cảm nhận của tôi khi đọc bài thơ GỞI THƠ CHÚT TÌNH của Hùng Vĩnh Phước, bài thơ là tâm tình, tự sự của tác giả khi đã đi qua chặng đường dài của cuộc đời, khi có thể ngồi nhìn lại những buồn vui, nhìn lại biết bao thăng trầm của đời mình để rồi tìm cho mình một chút niềm vui, một chút bình yên và người thơ tự hỏi: 

Cuộc đời bấy lâu nay đã hành ta thấm mệt

Nếu thơ không còn ta biết vịn vào đâu? 

Vâng , cuộc đời vốn dĩ là một khúc đoạn trường . Và với nhũng ai đã đi qua bao thăng trầm , đã đối mặt với bức tranh màu xám của lịch sử , của bể dâu hẳn sẽ nhận ra " cuộc đới ... đã hành ta thấm mệt ..."  Thấm mệt với nhân tình thế thái, thấm mệt với những kẻ mang khuôn mặt con người, ngụy trang với biết bao lời hay ý đẹp . 

Và để xoa dịu nỗi đau nhân tình, con người tự đặt cho mình một nơi chốn bình yên, đó có phải chăng là chốn thiên đàng , có thật hay là ảo tưởng nhưng ít ra cũng làm cho người còn một chút ước mơ, một chút niềm tin ... để sống . Nhưng thiên đàng và địa ngục vốn dĩ cũng là hai mặt của cuộc đời, nên tác giả cứ phải ưu tư, tự hỏi 

Có phải những điều không bao giờ có thực

Lại là mối ưu tư đeo đẳng cả đời người? 

Chính những ưu tư đó đã làm cho con người, nhất là đối với những ai nhạy cảm , nhiều ưu tư sẽ phải gánh nặng cả cuộc đời, giữa yêu thương, nhân ái và tình đời dối gian, đen bạc . 

Khi mà cuộc sống, những tâm tình không như ước muốn . Khi mà lòng nhân ái, ước ao sống trong yêu thương phải đối diện với những nhỏ nhen, những tham vọng, ích kỷ, cố chấp thì người thơ chỉ còn một chút ao ước ... Đó là tìm đến với nguồn thơ, được sống trong mơ mộng, được trở về với chính mình dù chỉ là trong giấc mơ với nàng thơ. 

Qua bài thơ , tôi cũng muốn sẻ chia, muốn bày tỏ những đồng cảm với tác giả . Chính từ những lời vần thơ này, tôi cũng đã gặp lại chính tôi. Gặp lại những nghĩ suy, những dằn vặt khi mà trên bước đời cứ phải luôn đối mặt với những ưu phiền, với những toan tính nhỏ nhen ích kỷ . Khi mà, như cụ Nguyễn Du đã viết  " trải qua một cuộc bể dâu . Những điều trông thấy mà đau đớn lòng ... "  

Bài thơ, nỗi suy tư của tác giả đã đi vào lòng người đọc đối với những ai cũng đã trải qua năm tháng, đã chiêm nghiệm nỗi đau tình đời, tình người . Với những ai hạnh thông trên bước đời, thành đạt trong cuộc sống chưa thể nhận ra, đồng cảm với tác giả khi mà rốt cuộc chỉ còn biết tâm sự nỗi lòng mình với nàng thơ. 

Ta chỉ cầu xin một điều đơn giản nhất

Có được thời gian mỗi ngày mơ mộng cùng thơ. 

Để làm bạn với thơ ca , để được gởi gắm bao điều tâm sự thì nàng thơ quả thật là nơi chốn của riêng mình mà không một ai, không một ma lực nào có thể chi phối, có thể trù dập khi mà chỉ còn lại ta với nàng thơ. Đó cũng là những gì tôi đã cảm nhận được qua năm tháng để rồi hôm nay bắt gặp qua chính những dòng thơ của tác giả Hùng Vĩnh Phước. 

Hoàng Yên Lynh

______________

 Gởi Thơ Chút Tình
 Lâu rồi không làm được một bài thơ
Nên soi gương thấy mặt mình dễ ghét
Cuộc đời bấy lâu nay đã hành ta thấm mệt
Nếu thơ không còn ta biết vịn* vào đâu?
 
Đời cứ điềm nhiên gieo bao nỗi lo âu
Sau từng niềm vui là từng muộn phiền lấp ló
Sao cứ vẫn có nhiều khuôn mặt cau có
Ẩn đằng sau mỗi câu nói dịu dàng?
 
Nếu đúng rằng đâu đó có thiên đàng
Sao lại bày chi nơi gọi là địa ngục
Có phải những điều không bao giờ có thực
Lại là mối ưu tư đeo đẳng cả đời người?
 
Ôi những thứ không đâu làm lụy cuộc đời
Người ta khổ vì bao sợi dây bâng quơ trói buộc
Ta chỉ cầu xin một điều đơn giản nhất
Có được thời gian mỗi ngày mơ mộng cùng thơ.
 
Hùng Vĩnh Phước

 *Có những phút ngã lòng
Tôi vịn câu thơ mà đứng dậy. Phùng Quán


Cindy Ho, SNI Manager

For Hung

 COMMUNITY – Hung takes very seriously his role in helping people from the community and rises to every occasion possible to help all residents in need

TEACHER – Hung has this wonderful ability to teach and coach residents that makes him trusted and much-loved at Santee

SUPER RELIABLE/DEPENDABLE – Hung is the most reliable worker in the world and always follows through on everything with perfection

TEAM PLAYER – Hung always goes out of his way to assist others and provide support to you in whatever you need. No matter how busy he is, he is always there for you first and foremost!

DOES WHAT IT TAKES – Hung can be counted on no matter what the situation and will do whatever it takes to get the job done ranging from translations to Family Giving Tree to Renewing the Action Agenda—He always delivers!

FOCUSED – Hung never complains – He is all about the getting the job done—he is so over the personality dramas and trivial stuff which I very much appreciate!

ORGANIZING – Hung has been a very effective organizer with the Tully-Senter NAC, Rocksprings Neighborhood Association and Lucretia Area Neigborhood Association developing deep relationships with community members throughout the years

PROACTIVE – Hung handles every assignment no matter what the highest level of professionalism, providing attention to every detail which was evident in such projects like the Tully-Senter Renewing the Action Agenda Amendment and the Vietnamese American Community Center Project

WORK FROM THE HEART/SOUL – Hung loves what he does and it shows every day in his work on Strong Neighborhoods –he has become a confidante and a trusted friend to so many in the community, and he will be missed so very much in Santee

FAMILY – Hung has worked very hard to make a very good life here for his wife and his three children, supporting them through college and life challenges.

                                                             Cindy Ho
                                                    SNI Program Manager, City of San Jose
                                                             6/22/2010

postcard from Teresa Gutiêrez and Patricia Ramos, colleagues
from residents
from Amanda, a manager of SNI Program, City of San Jose