Tuesday, April 17, 2012

ché đỏ











trên hạnh phúc đang có là nỗi đau chập chờn
trên từng công việc dở là muôn vàn gian nan
cả đời tôi
đong từng cơn khó nhọc
đổi mơ hồ bình an.

bao nhiêu năm bao nhiêu tháng bao nhiêu ngày
buồn vẫn bám theo từng độ tuổi
những bực dọc cố bỏ lại đằng sau
lại dai dẳng kiếp trầm luân nghiệt ngã.

có phải lúc coi thường chính là lúc thèm khát
có phải khi có nhiều là lúc đang mất hết
ngày và đêm đâu có khác gì nhau
hay chỉ khác ở hai phần tối sáng?

sao mơ ước của một thời trai trẻ
là phai tàn của một nhánh cây khô?
chuyến xe chở đã quá nhiều mộng ảo
là nỗi dại khờ tôi trong thế giới xô bồ.

khi trái đất có nhiều tên khốn nạn
thì huênh hoang chỉ là chuyện thường tình
sao tôi mãi cứ một đời hối hả
trong mơ hồ nghe chút thảnh thơi tan!

Hùng Vĩnh Phước
5/2005