Tuesday, October 29, 2013

Gởi Thơ Chút Tình









Lâu rồi không làm được một bài thơ
Nên soi gương thấy mặt mình dễ ghét
Cuộc đời bấy lâu nay đã hành ta thấm mệt
Nếu thơ không còn ta biết vịn vào đâu?*

Đời cứ điềm nhiên gieo bao nỗi lo âu
sau từng niềm vui là từng muộn phiền lấp ló
sao cứ vẫn có nhiều khuôn mặt cau có
ẩn đằng sau mỗi câu nói dịu dàng?

Nếu đúng rằng đâu đó có thiên đàng
sao lại bày chi nơi gọi là địa ngục
có phải những điều không bao giờ có thực
lại là mối ưu tư đeo đẳng cả đời người?

Ôi những thứ không đâu làm lụy cuộc đời
người ta khổ vì bao sợi dây bâng quơ trói buộc
ta chỉ cầu xin một điều đơn giản nhất
có được thời gian mỗi ngày mơ mộng cùng thơ.

Hùng Vĩnh Phước

*Có những phút ngã lòng
Tôi vịn câu thơ mà đứng dậy. (Phùng Quán)