(để nhớ lần đi thăm Thầy Trần Ngọc Cư, tháng 6/2011)
dài
hơn bình thường
gập
ghềnh bánh xe, náo nức tay lái
phố
xá ngác ngơ nhìn
như
chưa quen
mọi
thứ từ từ trôi chậm rãi…
hơn
bốn mươi năm
thời
gian đã lắm lần trôi nhanh
sao
hôm nay kim đồng hồ quay rất chậm
có
phải ta đang thấy mình nhỏ lại
được
làm đứa học trò của Thầy
về
lại Nguyễn Hoàng xưa?
đêm
và nỗi đợi chờ
đêm
nôn nao
mà
nỗi đợi chờ thì lúc nào cũng dài hơn năm tháng
ta
nối đường đi đến nhà Thầy
với
ký ức Nhất C.
nồi
bún bò Thầy nấu đêm khuya
sau
vị cay nồng là hương thương yêu ngào ngạt
xin
cảm ơn Thầy về những gì không bao giờ mất
về
những ân tình ấm áp chở che...
trên
đường về xao xuyến những buồn vui
vui
hội ngộ và buồn trong đưa tiễn
đâu
phải bình thường như bao lần đi đến
được
gặp lại Thầy: hạnh phúc đã lên ngôi.
Hùng
Vĩnh Phước