Thấy
quen quen mà rất lạ xa
Nhìn
tới nhìn lui rồi chợt nhớ
Chao
ôi, đời sống bao thay đổi
Không
nhận ra mình năm tháng xưa
Chắc
hẳn thăng trầm làm quên lãng
Và
bụi thời gian đã khuất che...
Có
phải cơ cực thời non trẻ
Đã
làm quẩn trí ước mơ ta
Thần
tượng đã bao lần sụp đổ
Mộng mơ chỉ buồn cơn gió đưa!
Vâng,
chính ta là ta trong ảnh
Lạ
khung trời nhưng quen xót xa
Lạ quen gì cũng là ta đó
Cứ cười lên cho đời nở hoa.
.
.
Hùng Vĩnh Phước