Tuesday, January 14, 2020

Tháng Chạp Không Đề


Gởi tác giả “Bài Thơ Tháng Chạp”*






Ngoảnh laị nhìn mình tóc đã bạc
Buồn nỗi mất quê cứ xót lòng
Chân bước lên đồi, lòng xuống dốc
Việc cần làm, làm mãi chưa xong!

Nhiều đêm nằm ngủ mà như thức
Có phải đò chiều lạc bến sông
Có phải bến xưa cây đã mục
Nên cuộc đời là những hư không?

Nhiều khi quay lại nhìn dĩ vãng
Thấy bơ vơ giữa cõi vô cùng
Nhiều khi không biết quên hay nhớ
Cái lũ cho mình những lao lung?

Cuộc sống nhiều khi như ảo thuật
Góc này đau, góc khác bâng khuâng
Chia chút cà phê, ngồi gù gật
Bè bạn gặp nhau quên ly phân!

Ngẫm nghĩ nhiều khi đời quá ngắn
Thiên hạ chìm trong hững với hờ
Đất biển mất dần không ai nhớ
Đau nỗi đau từ mắt trẻ thơ!

Ngoảnh lại nhìn mình tóc đã bạc
Còn gì không để lại mai sau
Nghĩa lý gì khi ngồi độc ẩm
Nghe sông xưa chảy một dòng đau?

Hùng Vĩnh Phước
14/1/2020

*coi như là bài họa cuối năm gởi Hạ Thái TQP

Bài Thơ Tháng Chạp

Người lính xưa chừ tóc đã bạc
Nỗi niềm đau giữ mãi trong lòng
Từng chặng đời lên đồi xuống dốc
Nợ cuộc trần trả miết không xong.

Hồn chiến mã ngậm ngùi thao thức
Suối nhỏ về góp nhập thành sông
Dấu rêu phong hằn thân gỗ mục
Cánh vạc mờ chấp chới tầng không!

Đếm từng chặng gẫm lui dĩ vãng
Dấu chân qua bầm dập khôn cùng
Mảnh trăng khuyết khơi niềm nhung nhớ
Vách tường khuya gợi cảnh lao lung!

Buổi quay gót nghe đời trần thuật
Thêm nỗi niềm chua xót bâng khuâng
Đàn chim sẻ ngói vòm gù gật
Chuyện ngày buồn từ độ chia phân!

Nghe đâu  đó than dài thở ngắn
Mà sông xưa nước cứ hững hờ
Vầng trăng khuyết lạnh trời thương nhớ
Rượu cạn bình sầu suốt ý thơ!

Người lính xưa chừ tóc đã bạc!
Nợ tang bồng đành gác đằng sau
Thấm  lạnh lẽo nghiêng bầu độc ẩm
Cạn hổ trường chan chứa niềm đau.!

Hạ Thái
01/2020
Từ Thung Lũng Hoa Vàng
Cali, USA.