Những
lúc buồn ngồi đọc lại truyện Kiều
Mới
cảm được nỗi đau người đi trước
Cuộc
sống từ lâu vốn nhiều mất mát
Và
kiếp người là những chặng cô đơn
Khi
giận lòng chẳng hiểu được nhân gian
Mở
Kiều đọc để thấy mình trong đó
Thấy
nhẹ nhõm trước trăm nghìn tâm sự
Có
người cảm thông đã nói hộ mình
Nhớ
lần đầu gặp gỡ một bóng hình
Chia
tay rồi sao còn vương vấn mãi
Ngày
xưa Kiều đã có lần tự hỏi
Duyên
trăm năm biết ai hẹn ai chờ (a)
Nhìn
cuộc đổi đời* giống một giấc mơ
Trăm
cảnh ngộ với trăm nghìn oan nghiệt
Giành
giật bon chen… làm sao nói hết
Rặt
một loài “giá áo túi cơm” thôi (b)
Gian
nan qua bao “sóng vỗ bèo trôi”
Khóc
vận nước trầm luân trong khổ ải
Đêm
nằm ngủ giật mình thương Từ Hải
Thấy
lơ lơ láo láo phận dân tù (c)
Từ
lúc đành bỏ hết để xa quê
Là
lúc biết lòng sẽ nhiều nhức nhối
Câu
Kiều xưa vẫn còn âm vang mãi
Khóc
Tố Như và cũng để khóc mình
“Sống
đoạ thác đày” trong cuộc tử sinh (d)
Ai
cũng có một câu Kiều để nhớ
Ngày
đứng nhìn đám cô hồn lớ ngớ
Để
đêm về mong mơ thấy Nguyễn Du.
Hùng
Vĩnh Phước
February 12, 2020
____
Từ các
câu Kiều của Nguyễn Du:
a. Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?
b. Những loài giá áo túi cơm thiếu gì
c. Bó thân về với triều đình
Hàng thần lơ láo phận mình ra đâu!
d. Làm cho sống đọa thác đày
Đoạn trường cho hết kiếp này mới thôi!
*30/4/1975