Wednesday, December 5, 2012

Cỏ Cây Cũng Khóc











Rồi cuối cùng tôi đã về thăm
Nơi đã bỏ đi như ma đuổi
Buồn vui giấu ở trong lòng
Khi ra đi cũng như khi về lại!

Đông Hà đây sao?
Con đường cũ đưa mắt nhìn ngơ ngáo
Ai mà thấy quen quen
Ngôi trường xưa trên đồi
Từng ngày đạp xe đến lớp
Và học trò tôi
Đã cũ tự bao giờ.

Những ngọn đèn hắt bóng sợ lên nhau
Thằng bạn cũ sợ không dám nhìn thằng bạn cũ
Làng xóm sợ sự giàu sang của những ông bà cán bộ
Cuộc đời thường sợ màu áo công an.

Biết tâm sự cùng ai
Tôi chạy ra nương sau tìm chút bình an cũ
Chợt nghe hàng tre xưa
Đang âm thầm lệ nhỏ
Cỏ cây kia cũng sầu muộn thở dài!

               Hùng Vĩnh Phước