Chuyện Cũ Kể Lại (Nhớ đâu viết đó giải sầu)
Lưu Lạc Phương Nam (6)
Buổi chiều Cà Mau. Đang lang thang một mình giữa đường phố Cà Mau, tôi chợt bắt gặp một khuôn mặt quen quen đang ngất ngưỡng một mình đi ngược chiều. Nhìn kỹ, thì ra là Trần Hữu Nghiễm. Chúng tôi nhận ra nhau, mừng quá. Nghiễm sau tôi một năm ở Đại Học Huế, dân Việt Hán. Chúng tôi kéo nhau vào quán cà phê ngồi nói chuyện… Thì ra Nghiễm cũng phiêu bạt giang hồ, vất vơ vất vưởng từ Tây Ninh, rồi trồi về đây, đang sống với vợ và hai con trai ở Phường 5. Hiện đang làm hiệu trưởng trường Bổ Túc Văn Hoá Taị Chức I (dành cho học viên cấp II). Tôi nói tôi đang về Tại Chức II, chỗ Phương Nam và Tô Văn Chánh.
Vậy là tôi có bạn để lui tới giữa nơi xứ lạ quê
người. Nhà Nghiễm ở bên kia sông (Phường 5), đối diện với nhà tôi bên này sông (Phường 4)
nên buổi sáng ra sông “làm vệ sinh” là thấy nhau. Ha ha ha, vui lắm! Lúc này
tôi đã giã từ căn chòi lá của chị Nguyệt trong hẽm Huỳnh Long và dọn về chỗ mới
ở Phường 4 (mua một nửa cái nhà của dì Sáu ngăn ra, có nền ximăng đàng hoàng,
dù khi mưa xuống thì nước sông tràn vô ngập nền!)
Vì nhà gần nhau và vì “tha hương ngộ cố tri” nên
chúng tôi hầu như ngày nào cũng gặp nhau, thỉnh thoảng có thêm anh Phương Nam
tham gia cà phê và vài ly rượu đế với chút mồi đơn sơ cóc ổi. Bây giờ cả hai
người đều không còn trên cõi đời này. Trần Hữu Nghiễm đã ra đi trên 10 năm rồi
vì bệnh phổi và Phương Nam tôi mới nhận được tin cũng đã về Trời đã lâu!
Viết đến đây, tôi muốn ngừng lại để ngồi yên lặng
tưởng nhớ hai người bạn một thời cực khổ bên nhau ở tận cùng Đất Mũi. Anh
Phương Nam & Nghiễm ơi, hẹn gặp nhau một ngày nào trên đó, bên ly cà phê
“xay chừng” ngày cũ!
Xin ghi lại bài thơ của Trần Hữu Nghiễm viết vào hôm trước khi tôi chia tay Nghiễm để về quê thăm:
Thương Nhớ Mênh Mông
đi với nhau đêm này
để sáng mai bạn về Quảng Trị
không nói gì sao mà bâng khuâng thế
đêm Cà Mau chấp choáng đèn sông
bỗng nhớ về Thạch Hãn dòng trong
và cổ thành trưa gió Lào nắng xát
và thị xã nằm im như cổ tích
thuở tôi vê cơm áo nặng hai vai
thuở tôi về cây phượng đỏ oằn vai
mang những mùa hè nặng nhọc
những dòng sông, vẫn dòng sông trong vắt
là mồ hôi đất đá tự nghìn xưa
vẫn dịu dàng những chuyến đò đưa
vẫn câu hát xuôi về Tam Giang, Triệu Hải
đã đi xa rồi, tôi còn nhớ mãi
cái ngỡ ngàng của buổi gặp em xưa
đi với nhau đêm này
để sáng mai bạn về Quảng Trị
không nói gì sao mà bâng khuâng thế
xanh môt màu thương nhớ mênh mông.
Trần Hữu Nghiễm